“Ai về Quảng Ngãi xa xôi..."
Dư âm của tiếng hát chiều phượng xưa còn nghe vắng đâu đây, gừn gợn theo sóng nước Trà Giang.
Mười năm qua, bao nhiêu lá rụng, nước vẫn chảy qua cầu xuôi về biến cả bao ước vọng thầm kín, tâm tư khổ đau của con người.
Tái ngộ rồi tái ngộ. Hơn một lần gặp gỡ, “Non nước xứ Quáng" thân gởi lời cảm tạ trì kỷ bốn phương từng dành cho núi Ân sông Trà mối cảm tình lai láng.
Cái thuở ban đầu yêu sông núi ấy, ai làm sao quên được?
Núi sông nấy từng che chở, an ủi, khuyến khích kẻ cầm bút chập chững trên bước đường sự nghiệp.
Tạ lòng tri kỷ, đền ơn quê hương, người văn nghệ chỉ biết làm kiếp tằm nhả tơ, tô điểm cho miền đất Quảng một màu tươi đẹp vĩnh viễn, dù quê hương từng trải lớp lớp tan thương.
Nét đan thanh muôn thuở ấy: hồn sông núi bất diệt bàng bạc trong nét chữ thơm tho, từng trang giấy, hình ảnh in đậm tình thùy dương.
Xứ Quảng xa xôi nhưng lòng dân vẫn gần gũi, khắng khít muôn đời với đất Mẹ. Tô điểm cho non sông xứ Quảng phải chăng đã góp phần tăng vẻ đẹp gấm vóc cho nước Tổ.
Với ý niệm chân thành, người văn nghệ kính dâng lên Tổ quốc Việt Nam tập biên khảo "Non nước xứ Quảng tân biên"
Thành gẩm mùa phượng năm Canh Tuất (1970)
PHẠM TRUNG VIỆT
HUỲNH MINH